• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Tự Truyện] Con Đường Mang Tên Em (1 Viewer)

Chap 4 – Chớm

Sau hôm đó thì mình với gái tự nhiên với nhau hơn, gần gũi, vì mình chủ động mở lòng ra hơn. 2 đứa cứ thỉnh thoảng lại đi ăn quẩy, ăn sữa chua, rất vui. Lớp mình khi đó cũng bàn ra tán vào nhiều, nhưng chốt lại là “gái ham tài, trai ham sắc” - nghe mà sướng hết cả ruột. Lúc này thì những gì C đọng lại trong mình vẫn lớn lắm, vì thế mà dù sao vẫn còn khoảng cách. Đi đường thi thoảng M đặt tay lên hông mình, mình để yên, nhưng khi M vòng tay qua ôm thì mình gỡ tay ra và lái câu chuyện sang hướng khác.

Vài tuần sau ( khoa mình chỉ đá bóng giải vào cuối tuần) là trận bán kết, mình với gái hẹn nhau sẽ cùng đi ra sân cổ vũ. Lần đầu tiên thấy gái mặc váy! Chân dài và trắng, giày đen. Nhìn thấy gái ở cổng khu trọ mình bị đơ mấy giây:
- M: Nhìn gì?
- Mình: À, tại hôm nay M mặc váy.
- M: Đẹp không?
- Mình: Xấu, chân toàn lông..
- M: Lông đâu mà lông? Xong còn xoay xoay mấy vòng nữa.
- M tiếp: C không thích à? Thế thôi từ giờ không mặc váy nữa - Giọng nghe dỗi dỗi.
- Mình: Đâu, đùa đấy, nhìn đẹp mà. Mà M mặc thì liên quan gì đến tớ đâu, cứ mặc thoải mái đê. Hehe
- M: Ừ, tớ biết mà.
Rồi M trèo lên xe mình, trên đường đi, gái ghé tai mình nói nhỏ:
- C à, đừng cố quên cái gì cả, cứ sống thật với lòng mình nhé!
- Mình: Ừ, tớ hiểu.
2 đứa cứ thế im lặng ra đến khi sân bóng. M buồn, mình biết, nhưng mình vẫn chưa thể quên C được.

Tâm trạng gái hình như chỉ tốt trở lại khi trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Mình thì mặc quần đùi, 1 tay xách nước, 1 tay hoa quả, bên cạnh là hot girl mặc váy ngắn, mặt nghênh nghênh, tay ôm khư khư túi giày tất hôi mù của mình, thấy tự hào lắm (Gái lúc nào cũng thích cầm mấy thứ linh tinh của mình, đá bóng thì là giày tất, bình xịt, cầu lông thì quần áo). Gái dù sao cũng rất xinh, tâm điểm của nhiều thằng, khóa trên cũng nhiều, kể cả mấy ông giảng viên trẻ nữa.
- Anh chị công khai rồi ha? Giọng kiểu đểu đểu. 1 thằng khóa trên.
- Mình: Công khai gì? Có gì mà phải công khai anh?
- Nó tiếp: Thì yêu nhau chứ gì? Nhanh ghê.
- Mình: À.... Đang định nói tiếp thì thấy gái quàng tay qua em.
- Gái: Bọn em lâu rồi mà anh, anh thông tin chậm quá đấy, hihi. Xong quay sang em
- Anh đi giày vào đi, mấy thằng nó gọi rồi kìa.
- Mình đơ người: Anh? Mắt chớp chớp.
- Gái: hihi, nhanh + nháy mắt
- Mình: uh, ra luôn đây. Em ra kia cho mát đi.

Rồi mình cầm giày đi luôn, kệ thằng kia đứng đực ở đấy, chắc nó ức lắm, tưởng nhà cao đại gia mà muốn là được à, thích tỉa đểu anh. Mình không coi thường ai, nhưng mình cực gét những thằng nào tinh tướng, giống như thằng vừa kể trên kia, ngồi trong lớp học lại lần 2 mà không chịu học, còn vẽ tranh tặng gái, xong còn tán gái trong giờ, ai hỏi thì lại nói phét là anh lần trước do tính nhầm có 1 phép tính mà phải học lại thôi. Bố sư nhà anh.

Giá như gái là người yêu của mình thì thích thật – mình nghĩ, nhưng lại gạt ra khỏi đầu ngay vì hình ảnh C lại quay về. So với Mai thì Chúc không xinh bằng, dáng cũng không đẹp bằng, nhưng có lẽ cái đầu tiên bao giờ cũng thực sự sâu đậm – từ giờ gọi bằng tên cho đỡ phải lẫn, dù sao cũng qua rồi.

Nhưng cũng từ lúc nào, mình với Mai coi thói quen nguy hiểm, nhắn tin cho nhau mỗi ngày! càng ngày càng trở thành không thể thiếu, ban đầu chỉ là hỏi xem về chưa, và thường Mai là người nhắn, giờ bỗng dưng tắm xong cũng vồ lấy điện thoại, ăn cơm cũng điện thoại kè kè...

Tuần của trận chung kết, mình nhắn tin cho M từ sớm.
- Mình: Đi không M ơi? Tớ qua đón luôn
Đợi đến chiều không nhắn lại. Mình gọi điện cũng không bắt máy. Kệ. Mình vẫn ra sân chiến đấu như thường, không có mợ thì chợ vẫn đông, gần đến trận mới thấy cô nàng lững thững đi ra. Tiến lại gần mình hỏi.
- Điện thoại đâu mà tớ gọi không được?
- M: Tớ ngủ
- Sao dậy không nhắn tin lại để tớ biết?
- M: Máy hết tiền
- Sao thế? Có chuyện gì à?
- M: chuyện gì nhỉ? Đáng lẽ bạn phải hỏi người kia chứ? M chỉ sang góc sân bên kia – là Chúc.

Chúc đang đứng đó, nhìn mình trân trân. Chúc đến từ lúc nào mình cũng không biết. Bên cạnh là Q, 1 thằng bạn thân cùng lớp ĐH, quê Hải phòng, và là người biết hết mọi chuyện của mình, cả Chúc, cả Mai. Có lẽ nàng đã gọi thằng Q ra đón vào đây.
- Mình: Mai biết Chúc à?
- Mới biết! - Và chìa ra cái tin nhắn cho mình xem, là của thằng Q: “Cường có Chúc rồi Mai ạ, bạn không hợp với Cường đâu”. Mai nhìn mình chua chát rồi quay đi, cười – cái ánh mắt và nụ cười như đang chất chứa gì đó trách móc, cam chịu.

Mình đang bối rối vẫn chưa biết nói gì lúc này thì thấy tin nhắn đến, là của Chúc: “2 người đẹp đôi lắm đấy, chúc mừng nhé!” Nghe bực mình, tự nhiên lúc này thì thấy Chúc vừa đáng thương, nhưng thực sự rất khó để thương được! Mình muốn đi sang để nói chuyện, ít ra thì cũng phải chào hỏi vài câu, không thì cũng nên làm rõ. Chúc là người mình đến trước cơ mà.
- Chào!
- Chào Cường
- Hôm nay sao rảnh rỗi ra đây chơi thế?
- Chúc: Q rủ tớ đấy, ra mới biết được sinh viên vui ghê, biết được nhiều thứ nữa, hihi.
- Mình: Uhm, vòng vèo mà làm gì, người đó hiện giờ chỉ là bạn thôi. Giờ tớ không nghĩ gì đến yêu đương đâu.
- C: Sao phải ép mình như thế nhỉ? Phí lắm, hihi.
Đến đây thì mình khá khó chịu
- Dạo này Chúc học thế nào? Có đi lò luyện thi nữa không?
- Tớ vẫn đi mà.
- Mai xinh nhỉ Cường nhỉ?
- Ừ, xinh.
- Tớ thấy hợp với Cường lắm đấy, nhìn 2 người đẹp đôi cực kì.
- Có nhất thiết phải thế không Chúc? Cứ phải dằn vặt tớ mới được à?
- Đâu có đâu, tớ thấy sao nói vậy thôi.
Muốn chấm dứt chuyện này, và không làm hình ảnh Chúc xấu đi trong mình, mình muốn dừng câu chuyện ở đây:
- Mình: Chúc với L qua lớp tớ đi tớ giới thiệu với mọi người đi, đi nào!
- C: Thôi, mất công hiểu lầm đấy, hihi.
- Có gì mà hiểu lầm, đi nào.
- Thôi, tớ đi về đây!
- Sao về? ở lại chơi đã chứ.
- Thôi, tớ với L còn đi có việc nữa, chơi thế thôi. – Rồi C quay về luôn.

“Cường hạnh phúc nhé!” – tin nhắn của Chúc. Mình mỉm cười đưa điện thoại lại cho đứa bạn nhờ cầm hộ. Càng ngày càng xa nhau rồi Chúc ạ...

Mình vẫn vào sân đá bình thường, hết hiệp 1 tỉ số đang là 1-0, nhưng mình thì không có ai cầm nước và khăn lau cho nữa, cũng thấy nhớ nhớ, M cứ loanh quanh với bọn con gái, để mình vừa chém chiến thuật tơi bời vừa chờ mà chẳng thấy đâu, 1 cảm giác hụt hẫng. Bọn con gái khác thì nghĩ mặc nhiên M sẽ lo cho mình nên chẳng đứa nào thèm quan tâm lấy chút it. Mình thích Mai rồi sao?

Roét!!! Hết trận!

Liên hoan thôi, anh em ơi, vô địch rồi!! Hú hú hú

Cả lớp kéo đi uống bia, hò hét ầm ĩ cả khu kí túc xá, chẳng thiếu 1 ai. Nhưng mà có, thiếu M, cô nàng đã về từ lúc nào. Thiếu hot girl là không được! Mình rút điện thoại ra gọi liền. Vừa mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn của M đến từ lúc nào “Cường hạnh phúc nhé, tớ trả Cường lại cho Chúc đấy!”......
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom